Tính phần trăm hoàn thành công việc. Để đánh giá mức độ hoàn thành công việc, đôi khi người ta cũng dùng đến cách tính phần trăm. Ngoài ra, người ta còn ứng dụng và nâng cấp công thức để tính các tỷ lệ hoàn thành công việc dự kiến giúp hoạch định kế hoạch Để tâm nên mới nghĩ ngợi linh tinh, không để tâm, đến nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ. Đừng nên dùng những lời tuyệt tình để làm tổn thương đến người mà bnaj yêu vào lúc tâm tình tồi tệ nhất. Hãy dùng thái độ cam tâm tình nguyện để sống một cuộc sống an ổn. Không nghe không hỏi không nhất định là đã quên, song chắc chắn là đã xa cách. Nạn đói xảy ra hồi đầu năm 1945 liên tiếp hoành hành đe dọa sinh mệnh của hàng ngàn người dân trong huyên, hơn 95% dân số trong huyện mù chữ. Tệ nạn xã hội như: rượu chè, cờ bạc, mê tín, dị đoan do xã hội cũ để lại nặng nê, dịch bệnh phát sinh ở nhiều vùng trong huyện. Cùng đọc truyện Nửa Đời Thanh Tình của tác giả Giản Lan tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại : Thanh xuyên, điền văn, tình cảm nhẹ nhàng, HE Số chương : 206 " Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng dại. Ai, hôn lên mắt ta, che chở ta nửa kiếp lênh đênh ." —— dẫn Hiểu Hòa, một cô gái bình thường tẻ nhạt. Địa chỉ làm đẹp số 1 Ninh Bình 233 Trần Hưng Đạo - P. Đông Thành, Ninh Bình, Ninh Bình Province, Vietnam 430000 Fast Money. Sau khi đứa bé mất, sức đề kháng của Vân Yên càng ngày càng kém, thỉnh thoảng còn đau đầu hay sốt cao. Tháng tám, thời điểm hạ thu giao mùa, sau khi ăn cơm xong Dận Chân đột nhiên có chuyện phải ra ngoài với Cao Vô Dung, còn lại Vân Yên một mình lẻ loi trong phòng nghỉ trưa, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện lo lắng ở ngoài viện, hơi ồn ào, nàng mơ hồ mở mắt ra, đứng dậy khoác thêm ra khỏi phòng mà không gọi người, xuyên qua cánh cửa chạm trổ nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đang đứng quay lưng về phía cửa lớn sảnh ngoài nói chuyện với một tiểu thái giám khá quen mặt tiểu thái giám đó lo âu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, hình như có chuyện lớn, luôn mồm nói “Nữu cách cách... tiểu chủ tử... sinh sớm... đích phúc tấn... vào cung rồi”...Tiểu Phúc Tử căng thẳng bịt mồm cậu ta lại, vội vàng nói- Ngươi nhỏ tiếng chút! Thư phòng vương gia đâu phải là chỗ to y cẩn thận nhìn dáo dác xung quanh, không ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy Vân Yên đang đứng sau cánh cửa chạm trổ phía xa xa, sắc mặt trong phút chốc trở nên còn khó coi hơn tiểu thái giám, y vội vã nói Vương gia ra ngoài rồi rồi đuổi tiểu thái giám mắt Vân Yên hoa lên, nàng nhắm mắt vịn vào khung cửa. Những câu nói ấy hết lần này đến lần khác dội vào não, nàng dần dần hiểu ra tất Phúc Tử bên ngoài phòng đã gọi Tiểu Huệ đến, khi Tiểu Huệ đến trước cánh cửa gọi Vân Yên, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, sau lưng là lớp mồ hôi mà Đồng Nhi và Lung Nhi ra đi, cũng chính là đêm một sinh mệnh mới được thai hóa trêu Huệ đỡ Vân Yên vào phòng, sờ tay nàng, lạnh Con của Nữu cách cách sắp được chín tháng chưa?Vân Yên ngồi trên giường bỗng nhiên hỏi một mặt Tiểu Huệ trong nháy mắt tái xanh, cô bé luống cuống toan quỳ xuống, Vân Yên kéo cô bé Chị đã coi em là em gái từ lâu, đừng hở chút ra là làm như Huệ ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Vân Yên, trên gương mặt mang theo xấu hổ và đau lòng, rồi lại cúi đầu xuống cắn môi nói- Là nô tỳ cố ý giấu diếm...Vân Yên chầm chậm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như cực kỳ mệt mỏi. Một lúc lâu sau, bàn tay cuối cùng nhẹ nhàng vuốt tay cô Chị hiểu tim Tiểu Huệ như rơi xuống đất, mở miệng lặng lẽ nói- Vừa rồi... là Tiểu Lai Tử bên viện của Nữu cách Yên dựa người vào giường nhìn cô bé, cô bé tiếp tục Nữu cách cách bỗng nhiên bị động thai, e rằng sẽ sinh non... Đích phúc tấn vào cung rồi, cậu ta đến để báo cho Vương gia, không ngờ Vương gia cũng vừa mới ra Yên nghe thấy hai chữ “sinh non”, tim khẽ nhói lên một cái, im lặng một lúc lâu. Tiểu Huệ lo lắng gọi nàng, nàng mới hoàn hồn lại, nước mắt không biết chảy xuống từ lúc nào, rơi tí tách xuống lòng bàn tay. Vân Yên vội vàng đưa tay lau mắt, không nói lúc này, bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng người khác nói chuyện, hình như có người đến bẩm báo, Tiểu Phúc Tử bên ngoài đáp mắt Vân Yên đưa về phía sảnh ngoài, Tiểu Huệ hiểu ý ra ngoài xem, tiếng ồn ào cãi nhau ngày càng Yên đỡ trán để tính táo lại rồi cũng xuống giường ra ngoài, vừa kéo cánh cửa ra, thì nhìn thấy Tiểu Lai Tử suốt ruột đến nỗi nước mắt vòng quanh quỳ trước mặt Tiểu Phúc Tử và Tiểu Huệ, lắp bắp nói- Cầu xin Phúc công công và Huệ tỷ tỷ nói với nô tài bao giờ thì vương gia về... hiện giờ chủ tử chúng tôi đau đến ngất đi rồi, bà đỡ trong phòng nói ngôi thai không thuận... sợ rằng phải...- Đã sai người vào cung bẩm báo với Đích phúc tấn chưa?Giọng nói bình tĩnh của Vân Yên bỗng nhiên vang lên, ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng đi từng bước ra khỏi cửa. Tiểu Phúc Tử và Tiểu Huệ cũng ngây ngốc, nét mặt căng Đã gọi rồi, nói là đang trên đường về. Vân Yên tỷ tỷ, Vân Yên tỷ tỷ, xin cô cứu lấy chủ tử và tiểu chủ tử chúng tôi!Tiểu Lai Tử đang mịt mờ như thấy được ánh sáng, nhìn Vân Yên mà khóc òa lên. Tuy rằng được gặp nàng rất ít, nhưng trong phủ ai mà không biết Tô Bồi Thịnh công công và Vân Yên cô nương trong thư phòng vương gia thân cận với gia nhất, địa vị cũng coi như đứng đầu trong đám hạ nhân vương phủ - E rằng vương gia một lúc nữa cũng chưa thể về ngay được, hiện giờ chủ tử các cậu đã bắt đầu sinh chưa? Đã mời thái y đến chưa?Vân Yên biết Dận Chân và Cao Vô Dung vội vàng ra ngoài, có lẽ có việc gấp phải làm. Nếu chàng về, ít nhất cũng phải làm lòng người bình tĩnh lại đã, dẫu sao sinh con cũng là chuyện lớn, phủ Ung Thân vương sẽ không chịu nổi thêm chuyện con trai nối dòng một lần nữa bị chết Rồi ạ, nhưng bà đỡ nói, ngôi thai không thuận, khó sinh! Thái y cũng đang trên đường đến! Tình hình vô cùng nguy hiểm... chủ tử chúng tôi trong phòng đau đớn luôn miệng kêu gào! Trong viện đang rất hỗn loạn!Tiểu Lai Tử lo lắng đến nỗi không biết nên làm thế nào, sắc mặt tái xanh, khóe mắt đỏ quạch mang theo nước Vân Yên bỗng nhiên hơi đau, tim cũng vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó, cảm thấy khó thở, cơ thể loạng choạng, Tiểu Huệ vội vàng dìu lấy như Đồng Nhi được sinh ra, bé sẽ là Tứ a ca, nếu như Lung Nhi được sinh ra, bé sẽ là Tứ cách là đứa bé đến khi Đồng Nhi và Lung Nhi ra đi, bé là Đồng Nhi đầu thai? Hay là Lung Nhi?Vân Yên không chỉ biết rằng, đây là con của Dận Chân, chàng đã mất quá nhiều con, không thể mất thêm Yên buông tay Tiểu Huệ ra, bình tĩnh nói với Tiểu Phúc Tử- Cậu ra cửa chờ Tứ gia, thấy Tứ gia về lập tức thông báo và dẫn ngài quay mặt sang Tiểu Lai Tử - Cậu đi trước dẫn đường, tôi đi cùng xem thế Huệ nôn nóng- Nô tỳ...Vân Yên nói- Em đi gọi Tiểu Bảo Tử về trông nhà, sau đó lập tức đuổi theo chị, chúng ta cùng đi!Sắc mặt Tiểu Lai Tử nhẹ nhõm hơn, vội vàng bò dậy dẫn Vân Yên đi. Vân Yên đi sau Tiểu Lai Tử ra khỏi cửa, lâu rồi nàng chưa đi nhanh như vậy, gần như là chạy, tim đập thình thịch, hai tai đều ù lên, cũng không nhìn rõ cảnh vật xung chật vật chạy tới cửa tiểu viện, thấy trong viện hỗn loạn như kiến trên chảo nóng, rõ ràng không dự liệu và chưa chuẩn bị trước việc chủ tử sinh non. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gào thét bi thảm của Nữu cách cách ở trong phòng, một nha hoàn gấp gáp bưng chậu nước đầy máu ra ngoài, giẫm lên vũng nước đọng ở sảnh ngoài nên trượt chân ngã nhào, xô phải một nha hoàn khác đang bưng chậu nước sạch vào phòng, hai cô nàng bị hai chậu nước nóng bốc khói nghi ngút hất thẳng vào mắt kêu la thảm thiết, trên người cũng nhếch nhác, hai chiếc chậu rỗng kêu lẻng xẻng lăn sang một bên, trong nháy mắt khung cảnh trở nên vô cùng thê Tất cả mọi người ở đây bình tĩnh lại! Vương gia phúc tấn sắp về rồi!Vân Yên đứng trước cửa bất ngờ cất cao giọng nói, trong ngữ khí bình tĩnh không chút nao núng có một phần giống Dận Chân, khiến trong phòng nháy mắt im bặt, toàn bộ đều nhìn nàng, chỉ có tiếng gào thét trong phòng vẫn tiếp tục, lúc cao lúc thấp. Có người thấy thái giám nha hoàn của nàng thì bắt đầu gọi- Là Vân Yên tỷ tỷ bên thư Tiểu Lai Tử, Tiểu Huệ, mau đưa họ đi thay quần áo, thay xong lập tức đến đây giúp. Phân hai người tới dọn sạch sẽ mặt đất!Họ lập tức đáp vâng làm theo, đồng thời Tiểu Lai Tử gọi nha hoàn gã sai vặt cầm cây lau nhà Từ cửa cho đến trong phòng, tìm mảnh vải bông lớn đến đây, càng nhiều càng tốt, lót toàn bộ xuống mặt đất, những ai bưng nước thì đi trên vải Yên vừa bình tĩnh chỉ bảo, vừa khom người xuống thu dọn chậu đồng, vừa vén tay áo chỉ một nha hoàn đứng bên cạnh- Dẫn tôi đến phòng nước, chúng ta bưng nước nha hoàn đó vội vàng gật đầu thu dọn chậu đồng, đưa Vân Yên ra ngoài. Trong nhà dưới có tiểu thái giám nhễ nhại mồ hôi đang đun nước, một tiểu thái giám khác xách thùng nước nóng từ phòng nước về, có sự giúp đỡ của hai tiểu thái giám nên nước nóng nhanh chóng đầy, họ ba chân bốn cẳng chạy đến phòng tác của Tiểu Lai Tử và Tiểu Huệ rất mau lẹ, trong phòng được thu dọn sạch sẽ, toàn bộ dưới đất đã được trải một lớp vải bông, đi đứng dễ dàng hơn Vân Yên vào phòng trong, mùi máu tanh xộc vào khiến người khác buồn nôn...Nữu Hỗ Lộc thị đang nằm trên gường gào thét thảm thương, chiếc bụng nhô cao và hai chân mở rộng hiện lên rõ ràng trước mắt nàng, đầu tóc nàng ta bù xù ướt đẫm mồ hôi, máu chảy không cách nào cầm được. Hai bà đỡ đang đứng bên cạnh nàng ta, một người giúp nàng lau mồ hôi luôn miệng kêu đừng ngủ, một người kiểm tra tình trạng giữa hai chân nàng, không ngừng nói dùng sức. Hai tiểu nha hoàn đứng bên cạnh bưng nước rửa mặt, vắt từng chiếc khăn đưa cho bà đỡ, trong phòng bừa bãi hỗn Yên thở mạnh một hơi đặt chậu nước xuống, thay nước bẩn cho họ. Trong nước nổi lên từng mảng máu đỏ, sau lưng nàng đổ mồ hôi lạnh như kim châm, nàng cố gắng đóng cửa mọi ký ức liên quan đến đêm Cách cách xin đừng ngủ, không thể ngủ được, tiểu chủ tử vẫn chưa ra mà!Một bà mụ kinh hãi kêu lên, không ngừng đánh thức Nữu Hỗ Lộc thị đang dần dần nhắm lòng Vân Yên quặn lại, nàng nhanh chóng rửa sạch hai tay rồi đi đến. Hai bà đỡ đều là những người lâu năm trong phủ, nên biết rất rõ Vân Yên là nô tỳ bên cạnh Vương gia, mỗi người một lời nói- Vân Yên cô nương đến rồi, cách cách mau tỉnh lại, Vân Yên cô nương bên cạnh Vương gia đến thăm người này!Vân Yên thấy sắc mặt Nữu Hỗ Lộc thị đã chuyển sang trắng xám, cứ tiếp tục thế này e rằng đứa bé sẽ bị ngạt mất, nếu thái y có đến cũng không được vào phòng, không giúp gì được. Phụ nữ sinh con ở thời đại này, lúc nguy cấp nhất chỉ có thể dựa vào chính mặt với người phụ nữ khác của chồng mình và đứa con trong bụng nàng ấy, mùi vị thật khó nói, nhưng Vân Yên không có thời gian quan tâm đến điều Yên nắm lấy tay của Nữu Hỗ Lộc thị, tay nàng ta hơi lạnh, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi, rất dấp Nữu cách cách, đừng ngủ! Vương gia chỉ chút nữa là về rồi! Giọng nói bình tĩnh của nàng cất lên, mang theo ngữ khí mà bình thường không có, cùng với khí thế vốn có của một nha hoàn hàng ngày ở bên Vương Hỗ Lộc thị vừa mới nhắm mắt lại, mí mắt run run, cố gắng mở ra, tay cũng bất giác nắm chặt tay Vương... gia... sẽ đến chứ?Đôi môi không chút màu máu khẽ động, khuôn mặt trẻ tuổi hơi tỏa ra ánh sáng, hốc mắt đã sưng Yên bỗng nhiên nhói đau, trong lòng đủ thứ mùi vị trộn lẫn với nhau. Nhưng nàng vẫn nói rất chắc nịch- Đương nhiên rồi!Nữu Hỗ Lộc thị dường như yên tâm hơn, rặn một hơi, bà đỡ đứng bên kêu nàng dùng sức hơn, mí mắt nàng ta lại dần dần khép Yên thấy thể lực nàng ta không đủ, gấp gáp quay người gọi tiểu nha hoàn trong phòng đi lấy canh sâm!Lúc này trong phòng vang lên tiếng người, tiếng vẫy tay áo thỉnh an, hình như Đích phúc tấn Na Lạp thị đã đưa thái y tới, đang hỏi thăm tình hình, trái tim Vân Yên dần dần thả lỏng, không ngừng nhéo tay Nữu Hỗ Lộc thị bảo nàng ta dùng sức, nhưng sắc mặt nàng ta đau đớn, cơn co tử cung cũng rất Yên lo lắng thả lỏng tay, thở mạnh chạy ra ngoài định bưng canh sâm vào. Nàng đẩy cửa hô- Canh sâm đâu?Lúc này có một người từ cửa lớn bước vào, trên người mặc cổn phục thêu hình rồng vàng viền đen từ lúc trưa, chân đi đôi giày mỏng màu xanh, phía sau là Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy quanh liên tục vang lên tiếng vung tay áo, tiếng quỳ đất thỉnh an, ánh mắt hai người không hề tránh nhau, cũng không rời đi, nháy mắt sự kinh ngạc và đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt chàng!Vân Yên nhanh chóng rời ánh mắt đi, nhắc lại lần nữa- Canh sâm đâu!Đích phúc tấn Na Lạp thị đến bên cạnh đón Dận Chân, bẩm báo lại tình hình với chàng, Tiểu Huệ sực tỉnh lại, ba chân bốn cẳng cướp chiếc khay trong tay tiểu nha hoàn, bưng đến trước mặt Vân Yên, Vân Yên cầm lấy chiếc khay, quay người đi âm của Nữu Hỗ Lộc thị bên trong yếu dần, sức lực như tơ nhện. Vân Yên bưng bát canh sâm đến, ngón tay bị phỏng đỏ, thổi nguội từng muỗng, từng giây từng phút đều vô cùng quý báu!Bà đỡ hơi dìu Nữu Hỗ Lộc thị dậy, Vân Yên bón cho nàng ta uống, sau khi uống được mấy muỗng, hai bà đỡ nói sắp rồi, lại dặn nàng ta dùng sức, nhưng nàng không còn sức, đứa bé mới ra được một chút lại rụt vào, máu vẫn chảy không ngừng, cứ tiếp tục thế này, đứa bé khó mà sống nổi, tình thế hết sức nguy Yên quyết lòng, bấu mạnh vào tay nàng ta, lạnh lùng nói- Cô muốn một mình cô chết, hay mang cả đứa bé chết cùng?Nữu Hỗ Lộc thị giật mình bởi giọng nói hà khắc của nàng, rùng mình một cái, phút chốc mở mắt ra nhìn Vân Yên, khuôn mặt đầy mồ mặt Vân Yên không biểu cảm, nhìn nàng ta chằm chằm, ngữ điệu càng bình tĩnh hơn- Hậu viện này, một người phụ nữ đi thì mười người phụ nữ vào, cô vào phủ bảy năm, cuối cùng cũng mang thai, hiện giờ Vương gia đang đứng bên ngoài chờ cô sinh tiểu a ca cho ngài! Cô thật sự muốn đưa tiểu a ca chết cùng ư? Lúc này nếu cô không quyết tâm, ai thay cô dũng cảm đây? Ai có thể bảo vệ cho con trai cô?Nữu Hỗ Lộc thị nhìn nàng, nước mắt vòng quanh hốc mắt, nắm chặt lấy tay nàng, để lại dấu vết sâu đến mức rỉ máu. Nàng ta mấp máy không thành tiếng- Tôi... muốn... đứa bé... phải mắt trong hốc mắt Vân Yên gần như chảy xuống, nàng cũng khẽ khàng nắm tay nàng ta, biết nàng ấy đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cất giọng nói dịu dàng vỗ về khiến người khác yên tâm- Không! Phải là cả cô và đứa bé đều phải sống! Nào, nghe lời bà đỡ, thời gian chúng ta không còn nhiều, nhất định phải một lần ráng hết sức!Tiểu nha hoàn gấp gáp bưng nước nóng ra ra vào vào, thỉnh thoảng có nha hoàn truyền lời của Vương gia và Đích phúc tấn Bà đỡ chỉ đạo bọn họ xếp sẵn kéo đã hươ qua lửa tiêu độc, toàn bộ nước nóng sạch đã được mang Hỗ Lộc thị nắm tay Vân Yên, cắn môi, cau chặt mày, trên khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi đã dùng hết sức, nàng rặn, giãy dụa, thét lên... Vân Yên không ngừng cổ vũ, bà đỡ không ngừng thúc giục nàng ta... cuối cùng nàng ta rặn một hơi dài, một tiếng khóc yếu ớt cất lên, hai bà đỡ cùng hô lên vang dội- Sinh rồi! Có trái ớt! Là tiểu a ca!Nhóm tiểu nha hoàn phút chốc hỗn loạn, vội chạy ra ngoài báo tin mừng, bên ngoài phòng tiếng ồn ào vui vẻ vang lên. Vương gia bắt đầu ban thưởng, Đích phúc tấn Na Lạp thị bắt đầu dặn dò hạ nhân sắp xếp, bầu không khí sục sôi ngất Hỗ Lộc thị nghe xong hai mắt nhắm nghiền lại, hài lòng ngất đi, tay cũng buông lỏng. Trong nháy mắt một tảng đá lớn rơi xuống lòng Vân Yên, nàng cuống quýt thả tay ra, cuống quýt dọn mấy chậu nước sạch còn lại...Khắp người đứa bé mới sinh đều là máu, giống như con chuột nhỏ dúm dó đỏ hỏn, vẫn chưa mở mắt, chân tay vung vẩy khóc ầm ĩ, một bà đỡ bế đứa bé, bà đỡ còn lại dùng kéo cắt dây rốn, lấy khăn lau sạch vết máu trên người bé. Vân Yên vội vàng đưa vải xô sạch tới, hai bà đỡ băng vải xô lên cuống rốn đã được lau sạch, Vân Yên lại lấy sẵn tã và vải bông sạch, một bà đỡ lau rửa cho Nữu Hỗ Lộc thị, một bà đỡ bế đứa bé đã băng rốn xong đặt vào trong tã và vải bông trên hai tay Vân mềm... thật bé...Cảm xúc lùa vào trong lòng Vân Yên, chân tay nàng lúng túng quấn xong tã dưới sự giúp đỡ của bà đỡ, cánh tay căng thẳng và trong đầu trống rỗng. Trong khuỷu tay là khuôn mặt nhăn nhăn nhúm nhúm như một ông cụ non, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc, mày chau chặt lại, mắt nhắm tịt khóc oe oe, giống như chú mèo mới sinh đáng thương kêu meo Yên giơ đầu ngón tay trái lên, nhẹ nhàng chạm vào dưới cằm cậu bé hai cái, đôi mắt cậu nhóc bỗng mở choàng! Tiếng khóc dữ dội bỗng ngừng lại, nhìn Vân Yên chăm chú, ngón tay nhỏ xíu chưa thể làm gì quờ quạng nắm lấy ngón tay Vân mắt mới sinh trong veo giống như nước hồ trên núi, con ngươi như viên ngọc lưu ly, trong đồng tử đen nhánh mang theo hình dáng quen thuộc của cha cả giống như một giấc mơ, vô số lần nàng tưởng tượng Đồng Nhi và Lung Nhi sẽ như thế nào. Đây là Đồng Nhi của họ đầu thai ư?Bà đỡ đứng bên mừng rỡ thúc giục, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Yên cô nương, mau bế tiểu a ca ra ngoài để Vương gia và phúc tấn xem!- Không cần đâu, các ngươi ra ngoài giọng nói trầm thấp bất ngờ cất lên khiến tất cả mọi người giật mình, trừ Nữu Hỗ Lộc thị đang nằm hôn mê trên Chân đột ngột xuất hiện làm bà đỡ cực kỳ sợ hãi, vội hô- Vương gia!Tuy đứa bé đã sinh ra, nhưng Vương gia vào phòng sinh thế này dù sao vẫn...Dận Chân phất tay, các bà đỡ đành thu dọn bưng chậu nước lui xuống. Vân Yên đứng yên ôm đứa bé không cử động, vẫn quay lưng về phía Chân chậm rãi đi từng bước tới, dường như phải mất rất nhiều sức lực mới cất nổi bước. Trích dẫn Trên con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ, chiếc lò trắng trước quầy hàng đang bốc khói nghi ngút, đám trẻ con sôi nổi rộn rã vây xung quanh. Người bán hàng đứng sau bếp lò nở nụ cười hiền hậu dùng muôi vẽ hình gì đó lên bàn, làn khói mờ ảo che khuất khuôn mặt của anh ta. Vân Yên nhìn vô cùng say sưa, cho đến khi bọn họ biến mất trong tầm bán hàng kia cũng chín chắn hơn còn đứa bé đó thì sao? Năm đó cậu nhóc muốn vẽ bức tranh đường hình Vân Yên, bây giờ cậu nhóc đã cao bao nhiêu rồi? Dáng vẻ ra sao rồi?Vân Yên phục hồi lại tinh thần, nhận ra ánh mắt của Dận Chân đã từ ngoài cửa sổ quay trở về khuôn mặt nàng, liền cúi thấp đến gần ngoại ô phía tây, bầu không khí càng trong lành. Cảnh vật xung quanh thu vào trong tầm mắt hấp dẫn muốn nhìn mãi không xuống xe, Dận Chân ôm eo Vân Yên bế khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng đặt Yên vừa mới đứng vững, tầm mắt bao quát xung quanh, trong lòng xúc động, tinh thần thoải mái thanh đất này, trong con mắt của những người tinh tường quả thật là non nước hữu tình, là mảnh đất vô cùng tốt được ông trời ưu đãi!Nơi đây là khu đất triều đại trước để lại, giống như một mảnh ngọc chưa mài tuyệt đẹp có giá liên thành, chỉ đợi người có tài năng trác tuyệt đến khai phá sức hấp dẫn khuynh thế của nó!Dận Chân đứng một lát thì có nô tài tiến đến chào đón thỉnh an. Dận Chân phẩy tay, rồi cất bước đi vào. Vừa mới đi được một bước, chợt quay người lại nhìn Vân Yên vẫn đứng nguyên tại chỗ, khóe môi bất giác cong lên- Vân người được dẫn vào trong, Dận Chân thuận tay lấy bản vẽ hoa viên từ tay hạ nhân, sau đó đứng nói chuyện với một vài người đàn ông trẻ tuổi. Ngón tay thon dài của chàng thỉnh thoảng chỉ vào một điểm nào đó trên bản vẽ, có khi thì ngẩng đầu lên chỉ về một nơi nào đó non xanh nước biếc phía xa xa. Trên khuôn mặt trầm tĩnh nghiêm túc và chuyên chú đến gợi Yên vẫn đứng sau lưng Dận Chân, lặng yên nghe bọn họ bàn bạc về thiết kế xây dựng hoa viên, thưởng thức tài hoa của những nhà thiết kế thời cổ đại, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên khuôn mặt góc cạnh của Dận Chân. Không ai biết rằng, chỉ là một nô tài xoàng xĩnh không đáng để mắt tới như vậy lại có thể nghe hiểu những điều bọn họ Chân gật đầu, rồi hơi phất tay. Những người đàn ông trẻ tuổi đó lui xuống. Chàng xoay người lại, gió xuân phổi bay tà áo chàng- Lại Yên đi theo Dận Chân vào trong mảnh đất xây hoa viên, càng đi vào sâu tầm mắt càng được mở rộng, lúc này Vân Yên mới nhận ra nơi này lại rộng đến vậy, dù bây giờ mới bắt đầy xây nhưng đã mang đậm khí chất hoàng nước lớn được đánh dấu trên bản vẽ xuất hiện trước mắt nàng, nhưng đường cong trên bản vẽ sao có thể tuyệt đẹp như nàng đã hình dung? Dòng nước màu xanh biếc giống như một viên trân châu quý giá, quả thật là dùng ngọc bích để khảm lên một vùng rộng Chân kéo Vân Yên đến bên bờ hồ, nàng mới hoàn hồn nhìn chiếc thuyền tinh xảo trước mặt, thân thuyền màu đỏ sẫm, hoa văn được chạm rỗng tinh tế, rọi bóng xuống hồ nước trong ánh nắng ngày xuân, rực rỡ rạng Chân vén áo bào bước lên thuyền, sau đó đỡ Vân Yên lên, con thuyền mới chầm chậm rời khỏi bờ, xuôi theo dòng nước đến nơi non xanh nước biếc tĩnh Chân lặng yên đứng ở đầu thuyền, cầm bản vẽ trong tay, ánh mắt xa xăm. Bóng lưng chàng đơn độc cứng cỏi. Tà áo bay trong gió, đẹp tựa như trong Yên không vào khoang thuyền, cũng không đi lên làm phiền chàng. Bóng dáng gầy gò nhỏ bé của nàng đứng chếch trên mạn thuyền phía sau chàng, quay đầu ngắm nhìn một màu xanh rì ở hai bên bờ, dưới ánh nắng mùa xuân, giữa nước và trời muôn màu muôn vẻ như trong một giấc đi vào trong núi, xung quanh là những hòn đảo nhỏ nằm rải rác. Những gợn sóng lăn tăn khi con thuyền rẽ sóng cũng khiến nàng nhìn đến chăm chú, tim đập loạn nhịp. Nhưng suy nghĩ không biết đã phiêu dạt đến nơi đôi tay bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, Vân Yên giật mình cơ thể cứng đờ, vành tai đã đỏ ửng, đến cả lông tơ trên người cũng dựng đứng lên, xoay nửa người lại muốn lùi lồng ngực ấm áp vững chãi đã dán lên cơ thể nàng, mang theo sự thân thiết dịu dàng nhưng không được phép chối quá chặt, nhưng cũng không quá hờ Chân ngầm chấp nhận sự chống cự của Vân Yên, nửa ôm người nàng, cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu Thích nơi này không?Giọng nói chàng vẫn trầm thấp đến vậy, trong trẻo như Yên hơi nghiêng mặt gật đầu, muốn xoay người lại nhưng Dận Chân đã ôm chặt thắt Vậy sau này chúng ta sẽ đưa Tứ Nghi Đường đến đây nhé, xuân nghi hoa, hạ nghi phong, thu nghi nguyệt, đông nghi tuyết, tứ nghi nhân gian 1.Giọng chàng trầm thấp giống như thi nhân đang ngâm nga một câu thơ về thiên nhiên, tình cảm, du dương, nhẹ nhàng, ấm áp xiết thở của chàng thổi qua tai Vân Yên, vô tình nhưng lại giống như cố ý, những nơi hơi thở đi qua đều khẽ khàng run rẩy. Ánh mắt Dận Chân chạm tới làn da mịn màng hơi ửng đỏ phía sau tai, đặt môi mình lên đó, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi chàng lướt qua nơi lõm mềm mại phía sau tai, rồi ngậm hờ vành tai xinh xắn cong cong như vỏ sò. Tư vị thật khó nói, quyến rũ đến kì đột nhiên thân mật như vậy khiến trong người Vân Yên như có một dòng điện mạnh xẹt qua. Vân Yên giật nảy mình, cả cơ thể run rẩy, tiếng nghẹn ngào không ngăn được bật khỏi đôi môi- Tứ gia!Chàng ôm nàng vào lòng, gò má dán chặt vào gáy nàng. Chàng hôn mạnh, đầu lưỡi như mang theo dòng điện, theo bản năng liếm từ vành tai, dần dần đi sâu vào trong nức nở tắc nghẹn nơi cổ họng, trong cơ thể Vân Yên có thứ gì đó căng cứng giống như sợi dây đàn, trong nháy mắt đứt thành từng mảnh, lửa nóng như giống như từng cơn thủy triều đột ngột đánh úp tớiHành động của người đàn ông trong khung cảnh núi sông tươi đẹp đến dường vậy còn mê người hơn cả hoan ái giữa những người bình Yên run rẩy đứng không vững, đầu óc choáng váng giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng tạo thành những con sóng lăn tăn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng không dám lớn tiếng gọi chàng, trên đầu thuyền trống vắng không người có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mái chèo khua thành từng nhịp của người lái nơi cuối hôn của Dận Chân vẫn dai dẳng, thiêu đốt từng nơi đi qua. Rồi đôi môi chàng rời đi, bàn tay xoay người Vân Yên lại. Vân Yên tưởng rằng chàng cuối cùng cũng buông tay, muốn đẩy chàng ra, nhưng hai chân như bị rút hết sức lực, nàng lảo đảo rồi mới phát hiện ra mình sắp ngã về phía sau. Dận Chân tỉnh lại trong cơn mê say, trong nháy mắt nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Trên đầu thuyền có hai bóng dáng cùng rơi xuống hồ, “tõm” một tiếng, bọt nước tung bay trong khoảng không ——Trong phút chốc nước hồ mát lạnh vây xung quanh Vân Yên, một khắc này tất cả những sợ hãi hoảng loạn xâm chiếm tâm trí nàng. Nàng cảm nhận được cơ thể mình đang chìm xuống, nước ở xung quanh đè ép màng nhĩ và suy nghĩ. Một giây đồng hồ này dài tưởng như một thế bàn tay người ấy vẫn chưa từng buông khỏi cổ tay nàng, nàng nhận ra cơ thể của mình đang được ôm chặt rồi kéo lên, mở mắt ra là nhìn thấy khuôn mặt của làn nước trong trẻo, chỉ là một cái chớp mắt như vậy. Chàng bơi tới, một tay nâng nàng lên, rồi đôi môi áp xuống, truyền không khí nóng, lạnh ôm chặt nàng vào lòng, hai người nổi trên mặt nước, thở mạnh từng hơi. Tay chàng đặt bên eo nàng, để hai chân nàng vòng qua lưng mình, rẽ làn nước, bơi đến bên chiếc ánh mặt trời, những giọt nước chảy xuống từ tóc và gò má hai người, óng ánh lóa ngươi trong đôi mắt chàng giống như đá vỏ chai 2, vừa sâu thẳm như đại dương vừa tuyệt đẹp đến hoàn hảo. Vân Yên nhẹ nhàng thở ra từng hơi, lúng túng cắn môi. Hai chân vẫn vòng qua bờ eo gầy của chàng, hơi run nô tài trên thuyền hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch muốn xuống, nhưng Dận Chân đưa tay ra ngăn cản. Trên khuôn mặt chàng nở nụ cười lạnh lùng, khiến lòng người kinh hãi.– HẾT CHƯƠNG 86 –1 Câu gốc 春宜花, 夏宜风, 秋宜月, 冬宜雪, 四宜人间. Tạm dịch nghĩa Mùa xuân hoa nở khắp vườn, mùa hạ với những cơn gió mát, mùa thu trăng sáng vằng vặc, mùa đông tuyết trắng phủ khắp nơi, sống ở đây đây bốn mùa đều khiến lòng người dễ câu thơ đầu xuất phát từ bài thơ “Tứ Nghi Thư Ốc” được Càn Long sáng tác vào năm 1744 năm Càn Long thứ chín. Tứ Nghi Thư Ốc hay phòng sách Tứ Nghi là một trong mười bốn cảnh đẹp của Viên Minh Viên, gồm 5 tòa nhà, chính điện gọi là An Lan Viên.2 Đá vỏ chai hay còn gọi là Obsidian, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác ma phun trào. Tấn Giang VIP kim bài đề cử kết thúc, tổng số bình luận 9176 số lần bị cất chứa cho đến nay 5633 "Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly." —— dẫn Hiểu Hòa, chỉ là cái bình thường mà thảm đạm nữ tử. Không có cái gì đặc sắc cố sự. Nửa đời tại thế kỷ 21, gia đình bình thường tam lưu sau khi tốt nghiệp đại học tiểu trợ lý, an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, nhường nàng biết bình thường nữ tử vọng tưởng hạnh phúc sẽ thu được lão thiên gia chế nhạo. Cửa nát nhà tan sau mới hiểu được mạng của mình nguyên lai so với trong tưởng tượng còn nghèo hèn. Nửa đời tại Đại Thanh triều, Khang Hi triều tứ a ca môn hạ tiện tịch nô tỳ Vân Yên. Thanh xuyên nữ môn yêu hận tình cừu Ái Tân Giác La a ca nhóm nàng đều gặp qua. Có thể nàng không có xuyên qua nữ mỹ mạo, càng không có xuyên qua nữ ngạo khí, nàng luôn luôn hèn mọn cúi đầu quỳ xuống. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!" Nàng hoảng sợ rút về mình tay, quỳ phục tại tứ a ca Dận Chân bên chân. "Là ai" Dận Chân cúi đầu vuốt tay trái mình bên trên nhẫn ngọc "Lão bát, lão cửu, vẫn là lão thập tứ? Có lẽ, còn có lão thập tam." Nàng cứng đờ thân thể, đem đầu dùng sức đập hướng mặt đất, nước mắt nhỏ xuống tại băng lãnh trên mặt đất. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật không xứng hầu hạ gia." Dận Chân một thanh dùng sức kéo thức dậy bên trên nàng, đe dọa nhìn con mắt của nàng "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là ta Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, cả một đời đều là." Mỗi cái ban đêm, nàng vì hắn mài mực khoác áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi cái sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn luôn chưởng một chiếc ngọn đèn nhỏ, ngủ ở hắn bên ngoài thư phòng trên tiểu giường, tiễn hắn đi những nữ nhân khác trong phòng, lại chờ hắn trở về. Thật dài thật lâu khang ung năm tháng bên trong, nàng tổng đi ở sau lưng của hắn cách xa một bước, mặt mày thanh đạm cúi đầu. Mà đối mặt sinh tử lúc kiên quyết, tựa hồ đều khiến người có không chút nào luyến sinh ảo giác, một cái tùy thời có thể quay đầu biến mất không thấy gì nữa nữ tử. Có ít người giống một cốc trà xanh, uống thời gian càng nhiều, càng là quen thuộc ỷ lại. Có nàng ở địa phương, liền là nhà. Tất cả mọi người biết, đây là hắn Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, buộc tại hắn mệnh bên trên nha đầu. Tag Thanh xuyên cung đình hầu tước ngược tình cảm lưu luyến sâu biên giới tình ca Từ ngữ tìm kiếm Nhân vật chính Vân Yên Hiểu Hòa, tứ a ca Dận Chân ┃ vai phụ Bát a ca Dận Tự, chín a ca Dận Đường, thập tam a ca Dận Tường, thập tứ a ca Dận Trinh, Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị, Niên Canh Nghiêu, Khang Hi, Phúc nhi, Bích Nguyệt chờ ┃ cái khác Thanh xuyên, Ung Chính, tứ gia, nửa đời thanh tình, Giản Lan. NỬA ĐỜI THANH TÌNH - Full 725 lượt thích / 43245 lượt đọc Tác giảGiản Lan Thể loạiNgôn Tình, Xuyên Không, Điền Văn, Cổ Đại Nguồn Chương 206 Trạng tháiFull Reup để tự đọc ***Truyện rất hay *** Văn án Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng dại. Ai, hôn lên mắt ta, che chở ta nửa kiếp lênh đênh." - dẫn Hiểu Hòa, một cô gái bình thường tẻ nhạt. Không có câu chuyện gì đặc sắc. Nửa đời sống tại thế kỷ 21, gia đình tam lưu bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học làm một trợ lý quèn, vừa an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, mới khiến nàng biết được một cô gái tầm thường mơ tưởng thứ hạnh phúc xa vời sẽ nhận được sự chế nhạo của ông Trời. Sau khi cửa nát nhà tan mới vỡ lẽ thì ra mạng của mình còn hèn mọn hơn trong tưởng tượng. Nửa đời sống tại triều Đại Thanh, dưới triều vua Khang Hi, là một nô tỳ tiện tịch tên Vân Yên trong phủ của Tứ a ca. Những cô gái Thanh xuyên, yêu hận tình thù với các a ca của nhà Ái Tân Giác La, nàng đã từng thấy. Có thể nàng không có mỹ mạo của một cô gái xuyên không, càng không có ngạo khí của một nữ xuyên không, nàng luôn luôn hèn mọn thấp đầu quỳ gối... Mỗi đêm, nàng vì hắn mài mực khoác thêm áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn chong một ngòn đèn nhỏ, ngủ trên chiếc sập nhỏ bên ngoài thư phòng của hắn, tiễn hắn đến phòng của những người phụ nữ khác, rồi lại chờ hắn trở về. Trong những năm tháng Khang - Ung dài đằng đẵng, nàng vẫn luôn đi sau lưng hắn một bước xa, mi mục thanh đạm đầu cúi gằm... Danh sách Chap Chương 1 - 10 Chương 11 - 20 Chương 21-30 Chương 31-40 Chương 41 - 50 Chương 51 - 60 Chương 61 - 70 chương 71 - 80 Chương 81 - 90 Chương 91 - 100 Chương 101 - 110 Chương 111 - 120 Chương 121 - 130 Chương 131 - 140 Chương 141 - 150 Chương 151 - 160 Chương 161 - 170 Chương 171 - 180 Chương 181- 190 Chương 191- 200 Chương 201 - END Ngoại truyện 1 Bí mật trong lòng của Vân Yên Ngoại truyện 2 Về Tứ gia Có thể bạn thích? MỘT ĐÊM 7 LẦN. Tác giả bunoc1708 9747 457 Tác giả Điềm Bính Tả Thú. Nguồn Vespertine và Chin Chin. Editor Bún. Tình trạng edit chưa nhảy được 1 nửa. Nội dung Chuyện giường chiếu của vợ chồng nhà Chu Niệm và Cố Thanh Hàn. * Truyện edit phi lợi nhuận. * Chưa có sự cho phép của tác giả. * Duy nhất up trên wattpad bunoc1708 * Không mang đi nơi khác. TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH _ THỊ TỬ QUẢ [SIQINZ EDIT] Tác giả oldheart83 144610 6468 • Tên Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình • Tác giả Thị Tử Quả • Editor SiQinz • Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Hào môn thế gia, Hoan hỉ oan gia, HE • Tình trạng bản gốc Hoàn 60 chương. • Tình trạng bản edit lấp xong đã beta lần 1 • Pass trả lời câu hỏi. • Nhân vật chính Lục Bách Sâm Vu Chi • Truyện edit khi chưa được sự đồng ý của tác giả. • Vui lòng không reup, repost, chuyển ver,..... • Truyện chỉ được đăng tải tại tài khoản wattpad oldheart83, trang facebook Lão Điềm Tâm và wordpress Sirena Qinzel. Ai Cho Anh Lên Giường [Full] Tác giả NguynY53 293365 5743 Tác giả An Tĩnh Nguồn sstruyen, truyenfull Cô không ngờ khi yêu anh lại là một người đàn ông hay ghen như vậy, ngày ngày quấn quýt ngày ngày cãi nhau. Mọi người đều hiểu rõ Hàn Lạc Đình, anh chưa bao giờ chịu mở lời trước, luôn luôn lạnh lùng với phụ nữ. Mặc dù phụ nữ hâm mộ vẻ ngoài anh tuấn của anh không ít, nhưng vẫn không có một người nào dũng cảm và ngu ngốc như Đỗ Linh Lan, biết rõ anh không hề yêu mình, vẫn ngu dốt lăn lộn một đêm trên khăn trải giường với anh. Đỗ Linh Lan luôn hiểu, Hàn Lạc Đình không yêu cô, nhưng cô lại ngu ngốc đồng ý kết hôn với anh, vì chỉ cần cô yêu anh là đủ rồ [ Đn Hxh ] Trở về quá khứ trả đũa phụ huynh Tác giả fanngontinh19 443 35 Hi, Neon đây, tôi lại lên cơn đào thêm một cái hố nữa mọi người ạ... Mong mọi người đón nhận ! ㆁㆁ / Truyện chỉ được đăng ở Wattpad do Neon làm tác giả ! Tuyệt đối không được mang đi nơi khác khi chưa nhận được sự đồng ý của Neon/ [ FULL] Ninh Tiên Sinh, đã lâu không gặp- Dạ Mạn Tác giả chungcudoangia 1131484 38008 Tên truyện Ninh Tiên Sinh, đã lâu không gặp Tác giả Dạ Mạn Biên tập Chung cư Doãn Gia Tình trạng sáng tác đã hoàn Tình trạng edit full Văn án Lần thứ nhất gặp mặt. Nguyễn Chanh "Bạn học, ngại quá, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?" Ninh Quân "Ừ?" Nguyễn Chanh "Tay tớ đang bị thương, cậu có thể giúp tớ giải đề không?" Ninh Quân kinh ngạc , mấy giây sau mỉm cười. Ngày thứ hai, Nguyễn Chanh bị thầy dạy toán gọi vào văn phòng. Bài thi siêu khó, cả lớp chỉ mình cô làm bài hoàn toàn đúng, nhường cô tham gia Olympic Toán. Nguyễn Chanh mờ mịt ". . ." Ninh Quân ngồi trên ghế nhàn nhã nhìn cô. Về sau, cô mới biết được lúc đó người mình nhờ là thủ khoa Ninh Quân giúp cô làm bài tập. . . - - - Nhiều năm về sau. Ninh Quân "Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi." Trình tiểu thư Nguyễn Chanh "Hả?" Ninh Quân mắt nhìn sắc sâu xa, "Bạn gái của tôi. Cô ấy lần đầu nói chuyện với tôi, cũng không biết tôi là ai , thế mà nhờ tôi giúp cô ấy làm bài thi." Khóe miệng của anh mang theo ý cười nhợt nhạt, trong mắt cất giấu mấy phần cưng chiều. ps 1. Nữ chính thành tích rất tốt. 2. Song hướng thầm mến. 3. ngọt văn. chỉ có ngọt! Ấm! Nội dung nhãn hiệu Đô thị tình duyên tình yêu duy nhất , thanh xuân vườn trường , sủng sủng sủng chuyện quan trọng nói 3 lần Nhân vật chính Nguyễn Chanh, Ninh Quân ┃ vai phụ Tống Hề, Giản Tri Ngôn, Trình Phỉ ┃ cái khác Mỹ thực mỹ nam mỹ nữ [Edit Hoàn] Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà Tác giả selene_lee 497906 22698 Lời tác giả Ác bá trường học VS em gái dịu dàng Biệt danh của bổn văn 《 Làm sao để thuần phục một tên thiếu gia quần áo là lượt? 》《Bàn về hiện trường kiềm chế một tên hung dữ thích thống trị 》《Từ lão đại trở thành thê nô? Chỉ cần một Nguyễn Âm Thư!》 Tag Ngọt văn, cuộc sống hằng ngày. Cam kết ngọt văn, không ngọt livestream ăn nón sắt Nhưng mà tôi không có nón sắt Đừng dụ tôi mua! Tôi sẽ không ăn đâu! Weibo Lộc Linh - Lorine Mời ghé trang của mình để đọc trước chương Hãy bình chọn cho mình, nếu thấy hay, để mình có động lực nhé! Chàng lại phụ thiếp Tác giả annaljx 123207 3386 Cuối cùng là ta sai khi tin chàng. Chàng đáp ứng cả thiên hạ và chỉ phụ mình ta Ta cứ tin chàng để rồi Chàng lại phụ ta [HOÀN] Bắt Tay Với Trà Xanh Tác giả caocutexinhdep 62805 3407 🍀 Tác giả Nhất Tiếu Ngẫu 🍀 Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Thanh xuân vườn trường, 1v1, Tình chị em, Nhẹ nhàng, HE. 🍀 Độ dài 62 chương 🍀 Biên tập Cáo Soát lỗi Cún 🍀 Raw Tấn Giang 🍀 Đề cử biên tập Qi Qi Bìa Ánh Trăng 1312 Giới thiệu Đại học A tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên, em trai của nữ thần học viện nghệ thuật Ôn Nhiễm đúng giờ đi đến nhập học, chính thức trở thành đàn em của chị gái mình. Đêm đó, Ôn Nhiễm điên cuồng nhắn tin Wechat với Ôn Tân Nhĩ "Tuy rằng bề ngoài chị mày sáng sủa sạch sẽ, trên có danh xưng học bá, dưới có biệt hiệu nữ thần, nhưng chị mày đã độc thân cả ba năm đại học, sắp bước sang năm thứ tư..." Ôn Tân Nhĩ "Có gì thì chị nói mau." Ôn Nhiễm trực tiếp gọi điện thoại tới "Giới thiệu bạn trai cho chị, bạn cùng phòng chị nói chất lượng nam sinh khoa mày rất cao, chị không có yêu cầu gì cả, chỉ cần là đàn ông là được." Điện thoại đang bật loa ngoài, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Tân Nhĩ, cậu hắng giọng, đang định nói xin lỗi. Bất ngờ lúc này nam sinh từ nãy đến giờ vẫn luôn đọc sách bên cạnh Ôn Tân Nhĩ nhìn về phía cậu, cười nói "Cậu hỏi chị cậu xem, chị ấy cảm thấy tôi thế nào?" Mọi người đều biết, hoa khôi của học viện Nghệ thuật đang hẹn hò với đàn em đẹp trai đến mức khiến người khác muốn gãy cả chân. Vốn dĩ Ôn Nhiễm chỉ nói bừa, không nghĩ tới lại thành sự thật. ... Lời của tác giả Đây là tác phẩm ngôn tình đầu tiên của mình, nếu có sai xót mong mọi người bỏ qua nha 🥺 🐶 Bộ này là bộ đầu tay [Hoàn]ĐA TÌNH - Khủng Long Ăn Cỏ Tác giả diemquyen2252002 335079 3098 Thể loại np, cao h, ngôn tình, HE Tình trạng Hoàn 21 chương Warning chủ yếu là thịt văn, không thích mời quay đầu NHẬT KÝ THĂNG CẤP CỦA NỮ PHỤ Ở TẬN THẾ - Thủy Qủa Mộ Tư Tác giả thule119 401156 22994 Thể loạiNgôn Tình, Mạt Thế, Nữ Phụ NguồnDĐ Lê Quý Đôn Một lần ngoài ý muốn, Đường Yên "bi thống" xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mạt thế cô đã từng đọc, trở thành vật hi sinh nữ phụ, kiêu căng, cay nghiệt,...Không ổn chút nào, đối mặt với thế giới huyết tinh tàn bạo, nữ chính có hào quang vô địch vạn năng, cô làm thế nào để sống sót trong kẽ hở... Đánh giá của biên tậpko phải ta nha Đường Yên xuyên vào thế giới trong một cuốn tiểu thuyết mạt thế, trở thành vật hi sinh nữ phụ, vô ý mở ra vòng tay bạch ngọc, đạt được không gian truyền thừa, cứu thú biến dị Buster, có không gian giúp đỡ, dị thú làm bạn, bắt đầu hành trình mạt thế của cô. Theo thực lực từng bước tăng trưởng, đấu trí đấu dũng với nữ chính có hào quang trong tiểu thuyết, mở ra một đoạn hành trình nghịch thế nguy hiểm quỷ dị. Tác phẩm có rất nhiều cảnh vật sự việc ly kỳ quái dị, yêu ma quỷ quái, tang thi hung dữ. Chính và tà, nhân tính thiện ác, không có đạo đức luân thường, thế nào là đúng, thế nào là sai, ai có thể nhìn thấu? Trải qua khó khăn chồng chất, vượt qua muôn vàn hiểm trở, bông hoa tình yêu hồn nhiên liệu có nở rộ hay không? Cuối cùng Đường Yên sẽ nghênh đón tương lại như thế nào? Những màn tranh đấu gay cấn, nhân tính lục đục, lòng người biến chất, tình tiết nhấp nhô trầm bổng, chắc chắn khiến bạn muốn ngừng mà không được..... Tác giả Cakhongvay 1000328 69269 Tác giả Mộc Mộc Lương Thần Tình trạng Hoàn thành Thể loại Xuyên thư, cổ đại, HE, Ngôn tình, Dị thế, Thú Nhân, 1vs Tổng số chương 117 chương + 14 phiên ngoại Nguồn Wiki dich Tình trạng convert Đã xong Tình trạng edit Đã xong Ngày bắt đầu đào hố 30/04/2020 💐💐💐💐💐💐 Lời của editor truyện tiết tấu ban đầu hơi chậm, nhưng về sau nhiều chi tiết hơn. Nam chính cường và nữ chính cũng không phải vô dụng nhé ! Truyện nói nhiều về dị thế, thú nhân, các bạn nào đam mê truyện thể loại khám phá thế giới mới, thế giới tu tiên, thú nhân sẽ thích loại truyện này. Cũng có chút xíu tranh đấu của các nhân vật nữ nhưng toàn kết thúc khá hài. Nữ chính tâm hồn khá thực tế, truyện đoạn đầu có vẻ hơi chậm, lúc sau lại tốt hơn. Theo editor nhận xét, mấy bạn thích điền văn chắc cũng thích thể loại này !^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé !! 💐💐💐💐💐 [Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính Tác giả HaiHoaTeam 371786 17091 - Tên Hán Việt Xuyên thư hậu giá cấp nam chủ tha tiểu cữu - Tác giả Trúc Diệp Tiểu Chu - Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Thị giác nữ chủ - Editor Voi Con, Elf - Nguồn convert Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm wikidich - Tình trạng bản gốc Hoàn thành - Tình trạng edit Hoàn thành - Độ dài 34 chương - Ngày bắt đầu 24/01/2022 - Ngày kết thúc 09/07/2022 - Lịch đăng 1 chương/ 1 tuần Chủ nhật hàng tuần - Bìa truyện Kẹo Xin chân thành cảm ơn Kẹo đã cho bọn mình một chiếc bìa thật xinh. <3 Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất cho họ Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính nói "Vâng, tỷ tỷ." Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ!Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất. Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm một bụng rỗng quay lại phòng giã Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè. Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt- Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng. Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục cùng hai cô bé bắt đầu giã hai canh giờ luôn chân luôn tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong Có chuyện gì vậy?Bích Nguyệt ngó đầu ra ngoài cửa xem Chúng ta mau ra xem thế nào đi, chắc quản gia muốn giáo huấn gì Nhi vội vàng kéo Vân Yên cùng Bích Nguyệt bên cạnh. Ba người nhanh chóng chạy vào trong sân, đã có một đám hạ nhân tập trung ở đó. Một bà quản gia gầy gò đứng ở phía Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ lười biếng thế này thì định làm việc ở phủ hoàng tử thế nào?Giọng nói sắc bén của bà quản gia vang lên bắt đầu giáo Quản gia dạy bảo đúng ạ, mọi người đã đến đủ rồi ạ .Gã sai vặt đứng đầu bước lên vừa cười vừa trả lời..Quản gia nhìn đám nô tài đứng đông nghịt trong sân, ai cũng cúi gằm đầu xuống, tằng hắng một cái bắt đầu lên tiếng - Hiện tại các ngươi đứng đúng vị trí, xếp thành hàng cho ta. Nàng, Phúc Nhi và Bích Nguyệt ba người xem xét lại vị trí của nhau, cùng giúp mọi người xếp thành một Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã chỉ dụ cho các vị hoàng tử trưởng thành được mở đường xây phủ. Trong đó có kỳ chủ kỳ Tương Bạch của chúng ta – Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc, đây là chuyện lớn vô cùng quan trọng. Các ngươi bình thường cũng gọi chân tay nhanh nhẹn, quy củ nên dạy cho các người các ngươi đều đã biết. Hiện tại hai phủ bối lặc vừa mới xây, lại gần nhau, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi vô cùng có phúc, có thể vào được phủ hoàng tử là phúc khí mà bao nhiêu người mấy đời không tu được! Các ngươi tới đấy nhất định phải cẩn thận chăm chỉ, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!Bài giáo huấn dài đầy kích động của quản gia đã khiến các hạ nhân trong sân xôn xao hẳn Các ngươi trật tự!Quản gia quát lớn một tiếng, âm thanh như ong vỡ tổ phía dưới bỗng nhiên im Các ngươi tách thành hai nhóm, số lẻ đến phủ Tứ gia, số chẵn đến phủ Bát hạ nhân xung quanh bắt đầu báo số của chính mình, Vân Yên đứng ở giữa Phúc Nhi và Bích Nguyệt, đợi sau khi Phúc Nhi báo số chẵn thì Vân Yên chính là số lẻ, Bích Nguyệt lại là số chẵn. Ba người họ cứ ba mặt nhìn nhau như vậy rồi tự động tách ra thành hai khi giáo huấn kết thúc, hạ nhân đều tung tăng như chim sẻ quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày hôm sau đến phủ hoàng tử báo danh. Nghe nói Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc là hai hoàng tử trưởng thành được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất người Phúc Nhi, Bích Nguyệt, Vân Yên trên đường quay trở lại phòng cho hạ nhân đều không nói lại căn phòng đơn sơ, vành mắt Phúc Nhi hoe hoe đỏ kéo tay Vân Yên- Vân Yên, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi, cô phải tự chăm sóc cho chính mình đấy Không phải quản gia nói rằng hai phủ Bối Lặc gần nhau sao, có lẽ có lúc chúng ta sẽ gặp lại Nguyệt tiếp lời nói."Ừ" Vân Yên cúi đầu trả lời, yên lặng nắm tay hai Tỷ tỷ, hai tỷ cũng phải cẩn thận Nghe nói, Bát Bối Lặc nổi danh là Bối Lặc hiền đức, có phải không?Bích Nguyệt túm tay áo Phúc Hình như là vậy, chỉ là không biết chủ tử Tứ Bối Lặc của Yến Vân là người như thế nào nhỉ? Ít người nhắc tới Nhi ngước đầu lên nhìn Vân Yên. Vân Yên chỉ lắc đầu. Nàng tuy là một cô gái xuyên không, nhưng đáng tiếc chỉ là một cô sinh viên khoa học tự nhiên tốt nghiệp đại học Tam Lưu, không thông thạo lịch sử lắm. Con trai của Khang Hi lại quá nhiều, nàng cũng không rõ là ai với ai. Về phần đi đâu làm việc cho ai, Tứ Bối Lặc, Bát Bối Lặc hay Bối Lặc nào đó đều là vận mệnh do ông trời đưa đẩy, Vân Yên đã sống nửa đời người, sẽ không bị những chuyện này làm mình thấp thỏm không người vừa líu ríu nói chuyện, vửa thu dọn hành lý chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo chuẩn bị ngày mai rời khỏi chỗ này, cười cười nói nói đến đêm khuya mới này không ai biết được, số phận đang chờ đợi ba người phía trước là như thế nào?

nua doi thanh tinh