The Adventure of the Dancing Men (1903) - Những hình nhân nhảy múa: Sherlock giúp đỡ một người đàn ông giải câu đố về việc nhà họ bị dán đầy những tờ giấy viết tay kỳ bí. The Final Problem (1893) - Vụ án cuối cùng: The Final Problem là truyện ngắn cuối cùng trong cuốn 'The Memoirs of Sherlock Holmes' của Conan Doyle.
tháng 5 năm 1893, với 6 hình minh họa của Sidney Paget. Vụ Án Ở Reigate Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí The Strand Magazine (tên tiếng Anh: The Reigate Puzzle), tháng 6 năm 1893, với 7 Công Việc Cuối Cùng Của Sherlock Holmes. Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí The
Phim tất cả sự góp khía cạnh của Wonder Woman Gal Gadot. 15/ Sherlock Holmes 3. Xoay quanh mối quan hệ giữa vị thám tử đại tài Sherlock Holmes cùng trợ tá bác sĩ John Watson, cả nhì sẽ đối mặt với mối đe dọa sau nhiều năm xa cách.
C6 Vụ án ở Reigate C7 Kẻ dị dạng C8 Bệnh nhân thường trú C9 Người thông ngôn Hy Lạp C10 Bản hiệp ước hải quân C11 Công việc cuối cùng của Sherlock Holmes D1 Ngôi nhà bỏ trống D2 Nhà thầu khoán ở Norwood D3 Những hình nhân nhảy múa D4 Cô gái đi xe đạp D5 Câu chuyện tại ký
ra ở chỗ những người khác, thế rồi cuối cùng một. việc tày đình đã xảy ra tại nhà tôi. Holmes ngồi xuống và chăm chú nghe. - Vụ án mạng này liên quan đến bức tượng Napoleon. mà tôi đã mua bốn tháng trước. Tôi mua tại cửa hàng. anh em nhà Harding bên cạnh nhà ga ở
Fast Money.
Sherlock Holmes hoặc là một nhân vật thám tử tư hư cấu, do nhà văn người Anh Arthur Conan Doyle sáng tạo nên. Tự coi mình là "thám tử tư vấn" trong các câu chuyện, Holmes nổi danh với khả năng quan sát, diễn dịch, khoa học pháp y điêu luyện và suy luận logic tuyệt vời, những yếu tố mà anh áp dụng khi điều tra các vụ án của nhiều dạng khách hàng, bao gồm cả Scotland Yard. Xuất hiện lần đầu trong tác phẩm Cuộc điều tra màu đỏ năm 1887, nhân vật này dần trở nên nổi tiếng với loạt truyện ngắn đầu tiên trên The Strand Magazine, bắt đầu bằng "Vụ tai tiếng xứ Bohemia" năm 1891. Kể từ đó, những câu chuyện mới lần lượt ra đời cho đến năm 1927. Tổng cộng đã có 4 tiểu thuyết và 56 truyện ngắn được xuất bản. Các câu chuyện hầu hết lấy bối cảnh vào giữa những năm 1880 và 1914, chỉ trừ một số diễn ra ở thời đại Victoria hoặc Edward. Chúng đa phần được thuật lại qua lời của bác sĩ John H. Watson, một cây viết tiểu sử và là người bạn thân của Holmes. Watson thường song hành cùng Holmes trong các cuộc điều tra và cũng thường chia sẻ với Holmes căn hộ số 221B, phố Baker, Luân Đôn, nơi khởi nguồn của nhiều chuyến phiêu lưu. Mặc dù không phải là nhân vật thám tử hư cấu đầu tiên, Sherlock Holmes vẫn được xem là nhân vật nổi tiếng nhất.[1] Đến những năm 1990, đã có hơn tác phẩm chuyển thể sân khấu, phim, chương trình truyền hình và ấn phẩm có tên vị thám tử này.[2] Sách kỷ lục Guinness liệt kê Holmes là nhân vật văn học được khắc họa nhiều nhất trong lịch sử điện ảnh và truyền hình.[3] Sự phổ biến và danh tiếng của Holmes khiến nhiều người tưởng rằng anh là một nhân vật có thật chứ không phải hư cấu.[4][5] Đây cũng là tiền đề cho sự thành lập của nhiều nhóm văn học hay hội mộ điệu. Những độc giả say mê các câu chuyện về Holmes chính là những người tạo ra thông lệ hiện đại cho khái niệm cộng đồng người hâm mộ.[6] Holmes với những chuyến hành trình của anh đã có ảnh hưởng sâu sắc và lâu dài đến nền văn học bí ẩn cũng như văn hóa đại chúng nói chung, khi những tác phẩm gốc của Conan Doyle hay hàng ngàn câu chuyện được viết bởi các tác giả khác, được chuyển thể thành kịch sân khấu, truyền thanh, truyền hình, phim ảnh, trò chơi điện tử cùng nhiều loại hình truyền thông khác, trong suốt hơn một trăm năm
Chương 1. Người thuê nhà đeo mạng che mặtMột buổi sáng cuối năm 1896, tôi nhận được tờ giấy viết vội của Sherlock Holmes, mời tôi lập tức tới phố Baker ngay. Tới nơi, tôi thấy anh đang ngồi trong một căn phòng mù mịt khói thuốc, trên chiếc ghế đối diện là một phụ nữ đẫy đà đã luống tuổi và có dáng dấp một bà chủ nhà Anh Watson, đây là bà Merrilow ở quận South Brixton. - Ông bạn tôi giơ tay giới thiệu - Bà đây không phản đối việc hút thuốc, nên anh cứ mặc sức tận hưởng thú vui của mình. Bà Merrilow muốn kể cho chúng ta nghe một câu chuyện vô cùng thú vị. Và có thể sự việc sẽ còn tiến triển, nên sự có mặt của anh ở đây là vô cùng hữu Nếu tôi có thể giúp được gì…- Bà Merrilow, chắc bà cũng hiểu rằng nếu tôi tới gặp bà Ronder thì tôi hy vọng có một người làm chứng. Xin bà hãy nói với bà ấy về điều này Chúa sẽ phù hộ cho ông, ông Holmes ạ! - Người khách nói - Bà ấy rất muốn gặp ông, nên ông có gọi tất cả mọi người trong khu này đến thì bà ấy cũng chả bận tâm gì Vậy chiều nay chúng ta nên xuất phát sớm một chút. Trước khi đi, phải đảm bảo là chúng ta đã nắm rõ mọi việc. Bà hãy kể lại tất cả một lần nữa, giúp bác sĩ Watson có thể hiểu được tình hình. Ban nãy bà có nói, bà Ronder đã trọ ở nhà bà bảy năm rồi, nhưng bà mới nhìn rõ mặt bà ấy chỉ một lần duy nhất phải không?Bà Merrilow nói- Thề có Chúa, tôi ước gì mình chưa bao giờ nhìn thấy mặt bà ấy thì hơn!- Mặt bà ấy bị thương tổn rất nặng nề, phải vậy chứ?- Thưa ông Holmes, không thể gọi đó là một cái mặt người được! Thật là vô cùng khủng khiếp. Một lần, người đưa sữa cho tôi nhác thấy bà ấy đang đứng ngắm cảnh ở cửa sổ tầng trên, anh ta kinh hoàng tới mức làm đổ cả thùng sữa! Lần nọ, bất ngờ tôi chợt nhìn thấy mặt bà ấy, bà ấy lập tức che mặt lại và nói “Bà Merrilow, chắc bây giờ bà đã hiểu vì sao tôi luôn luôn che mặt bằng tấm mạng này rồi chứ?”.- Bà có biết tí gì về quá khứ của bà ấy không?- Tôi hoàn toàn không biết gì về bà ấy Khi bà ấy tới thuê nhà, có sự giới thiệu của ai không?- Không, nhưng bà ấy trả bằng tiền mặt và luôn trả trước rất nhiều. Tiền thuê nhà trả cả quý, hơn nữa cũng không hề cò kè mặc cả. Tôi ngần này tuổi rồi, lại bơ vơ một mình trong thời buổi khó khăn, ngài bảo làm sao có thể từ chối được một người khách giàu có và hào phóng như vậy được?- Lý do gì khiến bà ấy chọn thuê căn hộ của bà?[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]- Căn hộ của tôi cách đường khá xa, yên tĩnh hơn so với các căn hộ cho thuê khác. Hơn nữa, tôi chỉ nhận mỗi một người khách trọ; bản thân tôi cũng không có người thân. Tôi đoán rằng bà ấy đã từng thuê nhiều nơi, nhưng bà ấy thích căn hộ của tôi nhất. Bà ấy cần yên tĩnh và không tiếc Bà có nói rằng, kể từ khi tới ở, bà ấy chưa bao giờ để lộ khuôn mặt của mình, chỉ trừ một lần duy nhất kia thôi. Đây quả là một chuyện khá đặc biệt và vô cùng kỳ lạ. Do đó tôi hiểu vì sao bà muốn điều tra xác minh nó đến Không phải tôi muốn thế, thưa ông Holmes. Với tôi mà nói, chỉ cần có tiền thuê nhà là tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi. Không có vị khách thuê nhà nào yên lặng hơn, ít chuyện hơn bà Vậy thì tại sao bà lại tới đây?- Thưa ông Holmes, đó là vì sức khỏe của bà ấy. Bà ấy càng ngày càng yếu đi. Hơn nữa, trong lòng bà ấy có những bí mật rất hãi hùng nào đó. Có lúc bà ấy la to “Giết người! Giết người!”. Lần khác lại nghe tiếng bà ấy hét toáng “Đồ súc sinh tàn ác! Đồ yêu ma quỷ quái!”. Bà ấy kêu gào vào lúc nửa đêm, tiếng hét của bà ấy vang dội khắp nhà làm tôi sợ run lên. Sáng hôm sau, tôi lên thăm bà ấy. Tôi chân thành khuyên “Bà Ronder này! Nếu trong lòng bà có điều gì u uất không thể nói ra, bà có thể tìm tới cha xứ hoặc cảnh sát, biết đâu họ có cách giúp bà”. “Ơn Chúa, tôi không cần tới cảnh sát!” - Bà ấy nói - “Cha xứ thì không thể làm gì để thay đổi được quá khứ. Nhưng trước khi tôi chết, nếu có một ai đó biết được toàn bộ câu chuyện này thì tôi có thể được an ủi phần nào”. Tôi mách cho bà ấy “Ồ, nếu bà không muốn nhờ cảnh sát, thì bà hãy nhờ đến ông thám tử nổi tiếng mà mọi người đều biết là Sherlock Holmes ấy”. Thưa ngài, xin lỗi vì tôi đã nhanh mồm như vậy. Nhưng bà ấy vừa nghe liền đồng ý ngay “Đúng rồi, tôi cần một người như thế”. Bà ấy nói “Tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Xin bà hãy mau chóng mời ông ta tới đây, bà Merrilow! Nếu ông ta không chịu tới, bà hãy nói với ông ta rằng tôi là vợ của Ronder, người dạy thú ở đoàn xiếc. Bà chỉ cần nói vậy thôi và cho ông ta cái tên “Abbas Parva””. Bà ấy viết chữ đó lên mảnh giấy đưa cho tôi rồi nói “Cái tên này sẽ khiến ông ta tới ngay, nếu ông ta đúng là người như tôi nghĩ”.- Đúng là tôi phải đi thật, bà Merrilow ạ! - Holmes nói - Giờ tôi cần trao đổi với bác sĩ Watson một lúc và cuộc nói chuyện này phải kéo dài tới bữa trưa. Khoảng ba giờ chiều, chúng tôi mới có thể tới nhà bà khách của chúng tôi vừa lạch bạch bước ra khỏi phòng, vì không còn từ nào có thể miêu tả đúng hơn dáng đi của bà ấy, thì Holmes liền đứng bật dậy, vùi đầu vào lật tìm đống tài liệu trong góc phòng. Vài phút sau, chỉ có tiếng lật giấy “soạt, soạt”, sau đó anh à lên một tiếng đầy thoả mãn. Nghe thế, tôi biết là Holmes đã tìm ra được điều gì đó. Anh ngồi bệt xuống sàn nhà, hai chân khoanh lại, một đống sách to đùng bao quanh, và trên đùi lại có một tập báo đang mở Lúc đó, vụ án này đã khiến tôi rất đau đầu, Watson ạ! Anh hãy nhìn những ghi chép bên lề các tin, bài trong đống sách báo này thì biết. Tôi thừa nhận rằng mình đã không thể phá được vụ án này, nhưng tôi lại tin chắc rằng giám định tử thi có sai sót. Anh không nhớ thảm kịch ở Abbas Parva à?- Không nhớ gì cả, Holmes ạ!- Lúc đó anh đi cùng tôi mà. Nhưng ấn tượng riêng của tôi về vụ này cũng rất mờ nhạt, bởi vì người ta không tìm ra được bất kỳ một bằng chứng nào, và cũng không có ai nhờ tôi hỗ trợ. Anh hãy xem lại những ghi chép này đi!- Anh có thể nói những điểm chính cho tôi nghe được không?- Việc đó không khó. Có thể ngay khi nghe tôi nói, anh sẽ nhớ lại hết những tình huống lúc đó. Mọi người đều biết cái tên Ronder, ông ta là đối thủ cạnh tranh của Wombwell và Sanger, và là một trong những đoàn xiếc thú lớn nhất lúc đó. Nhưng trước khi thảm kịch xảy ra, Ronder đã trở thành một tay bợm rượu, bản thân ông ta và cả đoàn xiếc đều đang xuống dốc không phanh. Bi kịch xảy ra khi đoàn xiếc của ông ta nghỉ đêm tại một làng nhỏ, có tên là Abbas Parva ở quận Berkshire. Họ đang trên đường tới Wimbledon. Lúc đó, họ chỉ dựng trại nghỉ qua đêm chứ không biểu diễn, bởi thị trấn nhỏ quá, không đủ bù đắp chi phí cho buổi diễn.“Trong số những con thú mà họ mang theo, có một chú sư tử Bắc Phi tên Sahara King, rất hung dữ. Ronder và vợ ông ta thường trổ tài ở bên trong lồng nhốt thú. Ở đây có một tấm ảnh chụp lúc họ đang biểu diễn. Anh xem có thể thấy Ronder là một người đàn ông vạm vỡ, hoang dã, còn bà vợ ông ta lại là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Nhân viên điều tra cho biết, con sư tử Sahara đã có những biểu hiện đáng ngại từ lâu. Tuy nhiên, do chủ quan nên cả hai vợ chồng Ronder đều không chú ý đúng mức tới điều này. Hàng đêm, đích thân Ronder hoặc vợ ông ta sẽ cho con Sahara ăn. Có lúc một người, có khi cả hai người cùng đi. Nhưng từ trước đến giờ công việc đó chưa bao giờ do người khác làm, bởi họ cho rằng, chỉ cần cho sư tử Sahara ăn thì nó sẽ coi họ là ân nhân và không tấn công họ. Vào cái đêm đặc biệt cách đây bảy năm, cả hai vợ chồng họ cùng vào chuồng cho Sahara ăn. Một thảm kịch khủng khiếp đã xảy ra, và các chi tiết của tai nạn này chưa bao giờ được điều tra…“Lúc nửa đêm, tất cả mọi người trong làng đều bị tiếng sư tử gầm và tiếng kêu la khủng khiếp của một phụ nữ đánh thức. Nhân viên đoàn xiếc và tất cả công nhân cầm đèn chạy túa ra từ các lều, giơ đèn soi thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng Ronder nằm sóng soài trên mặt đất cách lồng sư tử hơn 10m, đầu bị đập nát, và đầy những vết cào xé của nanh vuốt sư tử. Cửa lồng mở toang. Bà Ronder nằm bẹp dưới chân con sư tử đói đang ngoác miệng ra gầm thét. Mặt bà ta bị nó cào xé nát bươm đến nỗi không có ai có thể tin được rằng bà ta sẽ thoát chết. Dưới sự chỉ huy của Leonardo - một thanh niên lực lưỡng - và anh hề Griggs, một số diễn viên trong đoàn xiếc đã dùng những chiếc gậy vừa to vừa dài đánh đuổi được con sư tử hung dữ đang cắn xé bà Ronder, rồi ngay lập tức khóa lồng lại. Nhưng làm sao sư tử xổng ra được thì vẫn là một câu đố chưa có lời đáp. Người ta phỏng đoán rằng, hai vợ chồng Ronder định mở cửa vào trong lồng, nhưng ngay khi cửa vừa mở thì con sư tử hung hãn đang đói liền xông ra vồ họ. Cảnh sát đã không tìm được bất kỳ chứng cứ gì. Còn bà Ronder, trong những cơn đau đớn khủng khiếp, khi được khiêng tới toa xe lưu động đến bệnh viện vẫn liên tục hét “Đồ nhát gan! Đồ nhát gan!”. Mãi tới sáu tháng sau, bà ta mới hồi phục và ra làm chứng trước tòa. Việc khám nghiệm tử thi vẫn được tiến hành; tuy nhiên sau đó, cuộc điều tra đã bị đình chỉ, theo phán quyết của tòa án ông Ronder chết vì tai nạn nghề nghiệp.”- Còn có giả thiết nào khác chăng? - Tôi sốt ruột Anh nói vậy cũng có lý. Có một vài chi tiết khiến anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Edmunds ở cảnh sát quận Berkshire thấy không thể bỏ qua. Đó là một chàng trai thông minh! Nhưng sau đó anh ta bị điều tới Allahabad. Tôi chú ý đến vụ án này cũng là do anh ta tới đây tìm và trao đổi với tôi về vụ án kỳ lạ Có phải đó là một chàng trai người hơi gầy với mái tóc vàng không?- Đúng vậy. Tôi biết anh sẽ nhớ ra Điều gì khiến anh ta băn khoăn vậy?- Anh ta và tôi đều có chung một thắc mắc. Vấn đề là ở chỗ, khó mà tưởng tượng được toàn bộ sự việc diễn ra như thế nào. Anh hãy nhìn nhận sự việc từ góc độ con sư tử xem, khi được thả ra, nó sẽ làm gì? Nó lao tới phía trước vài bước là tới trước mặt Ronder. Ông ta quay người lại, cố tháo chạy nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của con sư tử. Ông ta ngã vật ra đất, chết ngay tức thì. Nhưng con thú không chạy trốn mà ngược lại, quay đầu chồm lên vồ bà Ronder. Lúc này, bà ta đang bàng hoàng đứng cạnh lồng thú, con sư tử xông tới, xô ngã bà Ronder, cào xé nát mặt bà ta. Những tiếng thét trong cơn hôn mê dường như muốn trách ông Ronder đã bỏ rơi bà ta. Nhưng thật ra lúc đó ông ta đã chết rồi, làm sao còn có thể giúp bà ta được? Anh có thấy ở đây có điều kỳ lạ không? Và nếu không phải là ông Ronder, thì người mà bà ta oán trách là ai?- Đúng vậy, anh nói đúng lắm !- Còn một điểm nghi vấn nữa. Nó luôn ám ảnh tôi khi nghĩ tới vụ án này, là cùng với tiếng gầm của sư tử và tiếng hét hoảng sợ của bà Ronder, còn có tiếng la hét thất thanh của một người đàn ông nào đó Tiếng la hét đó đương nhiên là của ông Ronder Nếu như sọ ông ta đã bị con sư tử cắn nát, thì chúng ta làm sao có thể nghe được tiếng kêu của ông ấy. Ít nhất có hai người làm chứng nói rằng, họ có nghe thấy tiếng la hét của một người đàn ông lẫn trong tiếng la hét thảm thiết của bà Tôi cho rằng, lúc đó tất cả mọi người trong khu lều trại đều kêu la hoảng hốt. Còn về những điểm nghi vấn khác thì tôi nghĩ mình có thể giải thích Tôi rất muốn được lắng nghe ý kiến của Hai vợ chồng Ronder đang ở cạnh nhau. Khi sư tử sổ lồng, họ cách chuồng sư tử khoảng 10m. Ông Ronder hoảng loạn chạy trốn nên bị sư tử vồ chết ngay lập tức. Còn bà Ronder nảy ra ý nghĩ chạy ngược lại chuồng rồi đóng cửa lại, đó là nơi trú ẩn tốt nhất của bà ta. Bà đã thực hiện ý định chạy về phía chuồng đó, nhưng khi vừa mới chỉ tới cửa chuồng thì con Sahara đã xông tới, đè bà ta ngã xuống. Bà ta oán trách chồng mình bỏ trốn đã khiến con sư tử bị kích động càng trở nên điên cuồng, vì nếu cả hai cùng chung sức đối phó với con sư tử thì có thể sẽ khiến nó chùn bước. Thế nên bà ta mới hét “Đồ nhát gan! Đồ nhát gan!” trong cơn mê Rất hay, Watson ạ! Nhưng có một sai sót nho nhỏ trong lập luận tuyệt vời của Sai sót thế nào?- Nếu cả hai người đều ở cách lồng khoảng 10m, vậy thì làm sao sư tử có thể ra ngoài được?- Phải chăng có kẻ nào đó đã thả sư tử ra? Tại sao bình thường nó vẫn chơi cùng họ, cùng biểu diễn những tiết mục xiếc ở trong lồng, mà lần này lại tấn công họ dã man như thế? Có lẽ kẻ thù giấu mặt đã cố tình chọc tức sư tử chăng?Holmes bắt đầu lặng im suy nghĩ, vài phút liền không nói năng Ồ Watson, có điều này rất cần thiết cho suy đoán của anh. Ronder là người có rất nhiều kẻ thù. Edmunds nói với tôi rằng, khi uống rượu, ông ta trở nên vô cùng hung dữ. Ông ta là một kẻ bạo hành vô độ, hễ bị ai cản trở là sẵn sàng chửi mắng, đánh đập. Tôi nghĩ, người khách ban nãy nói rằng về đêm bà Ronder hay la hét, chính là do bà ta mơ gặp lại người chồng hung bạo. Nhưng cho dù thế nào, trước khi sự thật được phơi bày thì tất cả những suy đoán của chúng ta đều là võ đoán.
Menu Knowledge BaseVăn học nước ngoài 21 16/03/2023 Xin mời mọi người tham gia khảo sát sử dụng tính năng VIP, chỉ trả lời 1 câu hỏi nhận giảm giá 50% khi đăng ký VIP. Nhấn vào đây để tham gia khảo sát. Có nhiều bạn đã tham gia khảo sát nhưng chưa đăng ký VIP, đăng ký VIP gấp để mình + thêm thời gian cho mọi người nha. Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa và không có quảng cáo. Nội dung này chỉ hiển thị với thành viên VIP. Nhấn vào đây để nâng cấp lên VIP. Nếu đã có tài khoản VIP, xin vui lòng đăng nhập ở bên dưới gốc phải.
Tại miền trung của Thụy Sĩ có một thác nước sâu hơn 200 mét tên là thác Reichenbach. Xung quanh cái thác này là núi đá hiểm trở. Trên sườn núi chỉ có một lối đi nhỏ hẹp, đó là con đường dành cho thợ săn, bề rộng chỉ đủ cho một người đi qua. Tiếng thác nước đổ xuống ào ào ở đây sẽ khiến bạn vốn dĩ không thể nào nghe thấy người khác nói chuyện, hơi nước mù mịt cũng sẽ làm bạn không nhìn rõ mặt người đang bước đến gần bạn, trừ phi người đó có một khuôn mặt đầy sát khí. Lúc đó Holmes đã mất liên lạc với bác sĩ Watson, một mình ông chạm trán với kẻ địch không đội trời chung của mình là giáo sư Moriarty trên vách đá cheo leo. Sherlock Holmes/Hình ảnh Sidney Paget vẽ vào năm 1904. Nguồn Wikimedia Trước đó không lâu, Holmes vừa mới vạch trần bộ mặt thật của giáo sư Moriarty, giúp Scotland Yard một cách nói hoán dụ để chỉ trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô London tóm gọn tập đoàn phạm tội, nhưng tên Moriarty hung ác và xảo quyệt này đã may mắn trốn thoát. Holmes theo dõi Moriarty từ nước Anh đến tận Thụy Sĩ, muốn tìm hắn để trả thù. Đến thác Reichenbach, Moriarty dùng kế để dụ bác sĩ Watson đi khỏi, sau đó chạm trán với Holmes tại con đường núi nhỏ hẹp. Theo như nội dung của những phần trước, Holmes luôn thoát hiểm ở giây phút cuối cùng, nhưng lần này không như vậy nữa, trong lúc đang đánh nhau thì hai người cùng rơi xuống vực. Khi bác sĩ Watson chạy đến thì chỉ phát hiện ra bức di chúc mà Holmes để lại. Vậy là thám tử Holmes đã đoán được lần này mình sẽ khó mà thoát chết. Lúc này tin về cái chết của Holmes trong cuốn “Vụ án cuối cùng” được lan truyền đi khắp nơi. Thám tử Sherlock Holmes đã chết rồi! Toàn bộ nước Anh, toàn bộ thế giới tiếng Anh đều chấn động! Cũng giống như cà phê và trà sữa Lipton, Holmes đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người. Truyện mở đầu bằng tình tiết hồi hộp, tiếp đó là sự suy đoán tỉ mỉ siêu thần kỳ, tình tiết phát triển một cách hợp tình hợp lý, tình huống cao trào biến đổi chóng mặt, và phần kết luôn đầy bất ngờ. Cũng giống những cuộc nói chuyện giữa Holmes và bác sĩ Watson, một người nghiêm túc và một người hài hước, tính cách của hai người họ bổ sung và làm nổi bật cho nhau. Điều tuyệt vời là một nhân vật như Holmes, vừa có thể đi vào những salon cao cấp, trở thành chủ đề nói chuyện của các quý bà, cũng vừa có thể trở thành câu chuyện phiếm của những bà nội trợ khi đang đứng ở lò nướng hoặc đang đứng chờ bên cạnh máy sấy quần áo. Chiếc mũ và tẩu thuốc lá của Sherlock Holmes đều trở thành sản phẩm văn hóa, tạo ra cơ hội kinh doanh mới. Đời sống của mọi người đã không thể thiếu Holmes. Tại sao lại đột nhiên để Holmes chết chứ? Mọi người không thể chấp nhận được. Họ nói rằng chỉ có một người mới có thể cứu sống Holmes thôi. Người đó là ai? Chính là cái người đã cho Holmes chết. Chính là cha đẻ của bộ tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes của nước Anh – Arthur Conan Doyle. Conan Doyle/Hình ảnh Arnold Genthe/năm 1914 Nguồn Wikipedia Ngày 22 tháng 5 năm 1859, Conan Doyle chào đời trong một gia đình Thiên Chúa giáo. Cha của Doyle nghiện rượu, thường xuyên say xỉn và luôn không tỉnh táo. Conan Doyle bé bỏng đã phải trải qua tuổi thơ trong trạng thái tinh thần mơ hồ cùng những lời nói điên cuồng của cha mình, điều này ảnh hưởng rất lớn đến Conan Doyle. Khi Conan Doyle lên 5 tuổi, cả nhà bị ép phải tách riêng ra, sống biệt lập ở nhiều nơi trong thủ đô Edinburgh của Scotland. Khi Doyle 9 tuổi, ông được một người chú giàu có tài trợ cho vào học tại trường tiểu học do giáo hội Thiên Chúa Giáo thành lập. Nhưng đến khi ông rời khỏi trường vào năm ông 16 tuổi cũng là thời điểm ông rời khỏi Thiên Chúa Giáo mà cha mẹ ông tín ngưỡng, trở thành một người theo thuyết Bất khả tri. Thuyết Bất khả tri là gì? Không giống với người theo thuyết vô Thần, Doyle vẫn tin là có Thần nhưng ông không chấp nhận cách tu hành của tôn giáo. Conan Doyle lại bắt đầu tìm kiếm thần linh, tìm một không gian khác, chìm đắm vào nghiên cứu về khả năng đặc biệt, cho đến những năm cuối đời ông vẫn rất ham học. Conan Doyle học ngành Y trong trường đại học Edinburgh. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông quyết định trở thành một bác sĩ, lúc đó ông làm một bác sĩ trên thuyền, theo thuyền đi đến bờ biển Tây Phi. Những trải nghiệm ở nước ngoài đã làm phong phú các nhân vật dưới ngòi bút của ông. Năm 23 tuổi, Conan Doyle từ Tây Phi quay trở về nước Anh, mở phòng khám tại Plymouth, nhưng không thành công. Ông cảm thấy có lẽ là y thuật của mình không giỏi lắm và lại tiếp tục đi học. Ông đến thành phố Vienna của Úc, học về nhãn khoa. Thành phố Plymouth của nước Anh/ Hình ảnh Derek Harper/Wikipedia, CC BY-SA – Nguồn Wikipedia Cuối cùng ông phát hiện thuật ngữ tiếng Đức trong nhãn khoa thực sự quá khó hiểu, ông lại từ bỏ. Cuộc đời Conan Doyle trải qua hai cuộc hôn nhân. Người vợ thứ hai cũng chính là người tình của ông trong cuộc hôn nhân đầu tiên. Tuy hai người chỉ yêu nhau về mặt tinh thần nhưng đây vẫn là chuyện bị chỉ trích nhiều nhất trong cuộc đời ông. Tóm lại, cả đời Conan Doyle đều có tín ngưỡng, nhưng lúc thì ông tin vào Thần này, lúc thì ông tin vào Thánh kia, tín ngưỡng của ông thay đổi liên tục. Ông có sự nghiệp nhưng làm cái gì cũng không thành, luôn gặp trắc trở. Ông có gia đình, nhưng tình yêu và hôn nhân yêu ghét lẫn lộn, không có chuyện gì là thuận lợi cả. Nhưng bắt đầu từ lúc học đại học, ông đã có một thú vui là viết sách, không ngờ điều này lại trở thành thành tựu vĩ đại nhất của ông. Sherlock Holmes là nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám của Conan Doyle. Tính cách của Holmes vô cùng hấp dẫn, ông có tài hơn người, rất giỏi quan sát, bình tĩnh, thông minh. Holmes có thể quan sát được những chi tiết mà người khác dễ dàng bỏ qua, từ đó suy đoán ra vô số thông tin, phân tích tinh tế và có thứ tự hợp lý, phá giải được những bí ẩn trong các vụ án. Khoa học pháp y và cách suy luận diễn dịch của Holmes, được ứng dụng rộng rãi trong việc điều tra tội phạm ngày nay. Holmes nhận được sự yêu mến của độc giả và khán giả ở khắp các nước trên thế giới với nhiều ngôn ngữ khác nhau, trở thành thần tượng của vô số thám tử. Năm 1891, vì áp lực đến từ nhiều phương diện mà Conan Doyle đã từng lên kế hoạch kết thúc bộ truyện này. Bởi ông rất muốn tiếp tục sự nghiệp làm bác sĩ không mấy thành công của ông. Ông có nói trong lá thư gửi mẹ mình rằng “Con đang nghĩ là sẽ giết chết Holmes, giết chết Holmes, mọi chuyện sẽ kết thúc, Holmes đã chiếm quá nhiều thời gian của con”. Năm 1893, trong cuốn sách “Vụ án cuối cùng”, Conan Doyle để cho Holmes và kẻ thù của mình là giáo sư Moriarty, cùng nhau bỏ mạng tại thác Reichenbach. Nhưng vì bộ tiểu thuyết này quá nổi tiếng, có quá nhiều người hâm mộ, sau khi Holmes bị chết trong cuốn “Vụ án cuối cùng”, những người hâm mộ Holmes đã vô cùng tức giận. Họ dùng nhiều cách thức khác nhau để thể hiện sự kháng nghị của mình. Có người thường xuyên đi ném vỡ cửa kính nhà của Doyle, có người còn tổ chức diễu hành thể hiện sự kháng nghị, có người chạy đến tòa soạn báo để đập phá, có người đi khắp nơi nói “Ông giết chết Holmes rồi, tôi phải giết ông”. Sự nghiệp của Doyle khi ấy thực sự không thành công cho lắm. Phòng khám của ông có rất ít bệnh nhân, trong lúc rảnh rỗi nếu ông không viết một cái gì đó thì cũng không biết làm gì cho hết ngày, cũng không thanh toán nổi các hóa đơn. Ngoài ra, sau khi phòng khám mở cửa, rất lâu mới có một bệnh nhân đến, bác sĩ Conan Doyle hỏi “Ông thấy không khỏe chỗ nào?”. Bệnh nhân trả lời một cách thần bí “Bác sĩ, ông nhìn đôi giày của tôi đi, nó bị dính bùn đất màu vàng, điều này liên quan đến nghề nghiệp và nơi tôi sống. Ông nhìn sắc mặt của tôi đi, ngoài trắng bệch ra còn có một chút đỏ hồng, điều này cũng là do nghề nghiệp và nơi ở ẩm ướt của tôi, gây ra bệnh phổi cho tôi. Bác sĩ Doyle, Holmes có phân tích như vậy không?”. Rốt cuộc là ai đang khám bệnh cho ai đây? Hầu như cả thế giới đều bắt chước nhân vật hư cấu Sherlock Holmes, mà phớt lờ sự tồn tại chân thực của Conan Doyle. Vì vậy Conan Doyle phải thỏa hiệp. Ông phải cho Holmes sống lại. Trong tập truyện “Ngôi nhà hoang” The Empty House được phát hành vào năm 1903, ông đã cho Holmes thoát chết. Holmes đã quay trở lại! Mọi người vui mừng nhảy múa, vỗ tay chúc mừng. Conan Doyle không hoàn hảo đã sáng tác ra một Sherlock Holmes hoàn hảo, có lẽ đây cũng chính là điều mà trong lòng Conan Doyle luôn hướng đến. Con người thường hay cố chấp diễn một vai diễn khó trên sân khấu cuộc đời của họ mà quên mất rằng các vị Thần đã viết sẵn một kịch bản khác cho họ rồi… Theo Secret ChinaChâu Yến biên dịch
vụ án cuối cùng của sherlock holmes